Phó Như Hối không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng bế Sở Dung ra khỏi chăn: "Dung Dung, dậy ăn cơm ổi.. Mí mắt Sở Dung động đậy, cô hừ hai tiếng. "Tan học chưa? Cô mơ màng hỏi. Phó Như Hối ngạc nhiên: "Cái gì? "Mang đồ ăn đến đây cho tôi. Sở Dung lơ đãng vuốt ve cánh tay Phó Như Hối: "Làm ơn." Nói xong, cô lại ngả đầu và tiếp tục ngủ. Phó Như Hối đứng chết trân, những lời Sở Dung vừa nói khiến anh bối rối như một hòn đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng. Trong tâm trí Phó Như Hối chợt dấy lên sóng gió: [Sở Dung... Đang nói cái gì vậy?] Tại sao anh lại phản ứng mạnh mẽ đến vậy?! Có phải anh đã quên điều gì không? Và tại sao lại có cảm giác bị ngạt thở không thể giải thích này?

Phó Như Hối rùng mình, cảm thấy khó thở.

Trong phút chốc, anh quên mất phải đánh thức Sở Dung. Anh chỉ ngồi lặng bên giường, mất một lúc lâu mới có thể rời mắt. Đến nửa đêm, cơn đói đánh thức Sở Dung.

Cô ngủ thẳng một giấc đến hơn hai giờ sáng, đầu óc xây xẩm. Cảm giác đói bụng quá mãnh liệt. Sở Dung tay chân mềm nhữn ngôi dậy trên giường, căn phòng tối đen như mực, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Cô thử sờ vào chỗ ngủ bên cạnh, vậy mà lại không có ai.

Sở Dung bối rối không hiểu, Phó Như Hối cùng Phó Niên và Phó Dư đâu rôi?

Chẳng lẽ họ vẫn chưa đi ngủ? Cô bật đèn ngủ, nhìn thấy thời gian trên đông hồ, không cân phải đoán mình có nhìn nhầm không, vì kim giờ và phút chỉ đúng 3:12.

Đã ba giờ sáng rôi sao?

Đầu óc vừa ngủ dậy vẫn còn chút mơ hồ, Sở Dung ngẩn ngơ nghĩ về những gì đã xảy ra trước khi ngủ, ký ức cuối cùng dừng lại trên đường họ trở về từ vườn hoa oải hương, Phó Như Hối lái xe, còn cô hẳn là đang ngủ trên xe.

Lúc đó mới hơn bảy giờ tối, không ngờ cô lại ngủ suốt tám tiếng, bỏ qua cả bữa tối, không trách vì sao lại đói như thế.

"Đã khuya như thế này mà còn đi đâu?" Trong căn phòng chỉ có một mình cô, hơn nửa đêm mà Phó Như Hối không ở đây, Phó Niên và Phó Dư cũng không, Sở Dung không khỏi nhẹ giọng phàn nàn: "Ăn cơm cũng không gọi mình, làm gì cả rôi?"

"Tỉnh rồi à?"

Ngay khi cô suy nghĩ, cánh cửa phòng mở ra, bóng dáng cao lớn của Phó Như Hối xuất hiện, khuôn mặt anh không chút cảm xúc.

Sở Dung dụi mắt, ngáp một cái rồi nói: "Em ngủ đến giờ này, anh lại không gọi. Sao giờ này anh vẫn chưa đi ngủ?”

"Đi ngủ?" Phó Như Hối từ từ đóng cửa lại, ánh mắt anh khó lường dưới ánh đèn mờ: Cô còn dám ngủ à?"

"Anh nói gì thế?" Sở Dung ngạc nhiên hỏi, không hiểu ý của anh. Cô bước xuống giường tiến về phía Phó Như Hối: "Anh không sao chứ? Có phải anh mệt quá không?”

"Cô gây ra chuyện khiến con tôi suýt chết, cô còn dám ngủ yên?"

Phó Như Hối từng bước ép sát, Sở Dung bất giác lùi vê sau, khoảnh khắc nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Phó Như Hối, mồ hôi lạnh thoáng chốc đã thấm đẫm tấm lưng Sở Dung, biểu cảm lười nhác trên mặt cô cũng thay đổi: "Anh, anh biết rồi?"

"Cô nghĩ sao?" Phó Như Hối lạnh lùng nhìn cô: "Cô phải trả giá cho những gì đã làm.'

Anh giơ tay lên. Hai bác sĩ mặc áo blouse trắng, đeo khẩu trang trắng đột nhiên xuất hiện ở phía sau Phó Như Hối. Vẻ mặt của bọn họ giống Phó Như Hối như đúc, dùng ánh mắt trịch thượng phán xét Sở Dung, trên tay còn cầm chiếc còng tay ánh bạc sáng bóng và ống tiêm có kim tiêm to dài, sẵn sàng sử dụng những thứ này lên người Sở Dung bất cứ lúc nào.

Đầu Sở Dung ong lên một tiếng, cảm giác hoàn toàn rối loạn. Cô không ngờ rằng Phó Như Hối lại hành động đột ngột như vậy, đúng vào lúc cô đã hoàn toàn buông lỏng cảnh giác thì lời cáo buộc của Phó Như Hối ập đến quá bất ngờ, khiến cô không kịp phản ứng. Sở Dung thậm chí còn chưa kịp biện bạch cho mình với lý do đã nghĩ sẵn, thì hai bác sĩ với ánh mắt lạnh lùng đã tiến lại, một người một bên, chuẩn bị đưa cô đi. Khi chiếc kim tiêm sắp đâm vào cổ Sở Dung, cô đã dùng hết sức lực để vùng vãy và hét lớn: "Em không phải là Sở Dung! Những chuyện đó không phải do em làm, em và Sở Dung không phải là cùng một người.

4.37887 sec| 2395.008 kb